Cúp Đông Á Trung-Hàn đối đầu khán giả thưa thớt tiết lộ khó khăn giao thông
Tối ngày 7 tháng 7, vòng bảng đầu tiên của Cúp Đông Á đã khai mạc tại Hàn Quốc, nhưng cảnh tượng hiện ra bên trong và bên ngoài sân đấu lại đáng suy ngẫm hơn nhiều so với tỉ số 0-3 của đội tuyển quốc gia thua đội Hàn Quốc. Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên khắp khán đài trống trải, cái cảm giác cô quạnh đó dường như còn làm nhói lòng người hơn cả thất bại – một giải đấu quốc tế lẽ ra phải mang theo niềm đam mê của người hâm mộ và danh dự quốc gia, cuối cùng lại biến thành một "trận đấu ma" vắng bóng người.
Theo hãng truyền thông Hàn Quốc Naver đưa tin, trận đối đầu giữa Trung Quốc và Hàn Quốc này vậy mà chỉ có vỏn vẹn 4426 khán giả. Con số này trong một sân vận động lớn có thể chứa khoảng 3.5 vạn người trông đặc biệt chói mắt, cứ như thể trên một sân khấu khổng lồ chỉ có vài ngọn đèn pha miễn cưỡng chiếu sáng vài ba diễn viên. Vào ngày thường, khi sân bóng này tổ chức các giải đấu cấp A thường là kín chỗ, người hâm mộ náo nhiệt; thế nhưng tối hôm đó, những khu vực ghế trống trải rộng lộ liễu kia không nghi ngờ gì là một sự chế giễu thầm lặng đối với những người tổ chức giải đấu và kỳ vọng của người hâm mộ, còn báo trước thất bại thảm hại về doanh thu phòng vé của Cúp Đông Á lần này.
Điều đáng suy ngẫm hơn là, trong số lượng người thưa thớt này, số lượng người hâm mộ Trung Quốc vậy mà lại áp đảo hơn những người ủng hộ đội chủ nhà. Điều này không khỏi khiến người ta thắc mắc: rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến người hâm mộ trong nước mất đi nhiệt huyết với trận đối đầu quốc tế này? Chẳng lẽ là dự đoán tỉ số đơn thuần, hay là có vấn đề sâu xa hơn đang gây rắc rối?
Phân tích chỉ ra rằng, vấn đề cốt lõi nằm ở một yếu tố tưởng chừng đơn giản nhưng lại chí mạng: khả năng tiếp cận giao thông. Sân vận động nơi diễn ra các trận đấu của đội tuyển quốc gia này, việc chọn địa điểm của nó đúng là một thảm họa. Nó nằm xa khu vực trung tâm thương mại của thành phố, cứ như bị lãng quên ở rìa đô thị, khả năng tiếp cận đã trở thành một trở ngại lớn chắn ngang trước mặt người hâm mộ. Trải nghiệm tệ hại với các phương tiện giao thông công cộng càng đổ thêm dầu vào lửa, nội thất của tàu điện ngầm Gyeonggi chật chội và hẹp, khiến không ít người hâm mộ đã đầy rẫy phàn nàn ngay từ khi bắt đầu chuyến đi.
Ông Kim, đến từ khu Gangbuk, Seoul, để xem bóng đá, đã đi xe buýt suốt ba tiếng đồng hồ, ông cười gượng và nói: "Biết rõ đường xa nên mới đến, nhưng bạn bè lần đầu tiên đến đây, e rằng sẽ hoàn toàn ngớ người ra." Còn ông Kwon, lái xe từ khu Yeonsu, Incheon đến, cũng đã trải qua hơn hai tiếng đồng hồ di chuyển, sau khi đến nơi còn đối mặt với tình huống khó xử là không thể đỗ xe trong sân bóng, chỉ có thể dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, đỗ xe tùy tiện bên đường. Ngay cả cư dân địa phương là ông Kim cũng có chung cảm nhận sâu sắc: "Giao thông xung quanh thực sự bất tiện, nhiều người đều phải đỗ xe ở bãi đậu xe rất xa, sau đó đi bộ đến."
Người hâm mộ vượt qua ngàn núi vạn sông, chi trả chi phí thời gian và sức lực cao, chỉ vì tình yêu thuần túy đó dành cho bóng đá, nhưng trải nghiệm tệ hại không ngừng làm hao mòn niềm đam mê này. Thất bại 0-3 này dù đáng thất vọng, nhưng điều đáng lo ngại hơn là những hàng ghế trống rỗng đáng sợ đó, cùng với những thiếu sót trong tổ chức giải đấu và quy hoạch đô thị phản ánh phía sau nó. Khởi đầu ảm đạm của vòng đầu tiên Cúp Đông Á, không chỉ là tỉ số lạnh lẽo, mà còn là một hồi chuông cảnh tỉnh nặng nề về việc các giải đấu bóng đá trong tương lai sẽ làm thế nào để thu hút người hâm mộ, nâng cao trải nghiệm.