Muller từ biệt Bayern sau trận đấu thổ lộ tâm tư
Khi tiếng còi mãn cuộc xé toạc bầu trời đêm Singapore, cuộc chiến tứ kết Cúp Vô địch Thế giới các CLB tắt đi, bảng tỉ số dừng lại ở con số lạnh lẽo Paris Saint-Germain 2-0 Bayern Munich, một kỷ nguyên thuộc về Thomas Müller cũng lặng lẽ khép lại. Đây không phải là trận đấu chia tay mà anh ấy mong đợi, cũng không phải là khúc khải hoàn chiến thắng mà anh ấy quen thuộc. Thất bại này đã để lại một vết màu đắng chát cho sự nghiệp sân cỏ của huyền thoại Bayern này.
Tuy nhiên, điều chạm đến giới hạn cảm xúc của anh ấy sớm hơn cả thất bại trong trận đấu, là một câu hỏi chói tai tại buổi họp báo sau trận đấu. Khi một phóng viên so sánh anh ấy với tài năng trẻ Musiala bị chấn thương trên sân, và hỏi liệu anh ấy có vì thế mà thay thế ở lại đội không, trong mắt Müller lóe lên một tia mệt mỏi và khinh thường, trong giọng nói mang theo sự đắng chát khó che giấu: “Tôi hiểu lý do bạn đặt câu hỏi này, nhưng tôi sẽ không nói nó vô vị. Chỉ là, việc nói về nó khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.” Anh ấy ngay lập tức thu lại cảm xúc, lời nói đầy sự quan tâm và thấu hiểu dành cho đồng đội: “Điều này thực sự quá cay đắng. Chúng tôi đã cố gắng tập trung vào trận đấu, nhưng rất khó để giữ sự tập trung. Người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Chúng tôi có tình cảm với nhau. Musiala đã trải qua một quá trình đau đớn khó khăn, vì vậy chúng tôi chúc anh ấy sớm bình phục.” Lời nói của Müller đã nói lên tình huynh đệ chân thành đằng sau sự tàn khốc của thể thao cạnh tranh, và cũng thể hiện sự quan tâm nhân văn sâu sắc của anh ấy với thế hệ trẻ với tư cách là một cựu binh.
Trong khi tiếc nuối về chấn thương của đồng đội, tương lai của chính Müller cũng đã là một chương không thể đảo ngược. Khi được hỏi về hướng đi cá nhân, câu trả lời của anh ấy “Mỗi người đều có thể có nguyện vọng của riêng mình, rồi chúng ta hãy xem kết quả thế nào” trông có vẻ nhẹ nhàng như mây gió, nhưng thực chất đã tuyên bố sự kết thúc của một kỷ nguyên. Ngay sau đó là câu “Chúng ta về khách sạn, phải bắt đầu thu dọn hành lý”— câu nói giản dị này, như một cây búa vô hình, đã đập tan tia ảo tưởng cuối cùng còn sót lại trong lòng vô số người hâm mộ Bayern, khiến “người đọc không gian” từng đồng hành cùng gã khổng lồ Bundesliga qua vô số khoảnh khắc vinh quang, hoàn toàn chia tay sân nhà mà anh ấy đã yêu sâu sắc trong nhiều năm.
Nhìn lại trận đấu mang tính quyết định này, lời nói của Müller tràn đầy sự bất lực và không cam lòng. “Trận đấu rất khó khăn, điều này cần thời gian để tiêu hóa,” anh ấy nói một cách nặng nề. Ngay cả khi tỉ số bị dẫn trước, anh ấy vẫn luôn tin chắc rằng đội bóng có cơ hội lật ngược tình thế: “Tôi luôn cảm thấy chúng tôi có cơ hội.” Nhưng trận đấu cuối cùng đã trượt đến bờ vực mất kiểm soát. “Giai đoạn cuối trở nên hỗn loạn, sự cố thẻ đỏ cũng có phần không công bằng, tình hình trên sân trở nên rất căng thẳng.” Anh ấy đặc biệt nhắc đến pha phạm lỗi của Nuno Mendes: “Nuno Mendes không đánh vào mặt tôi, nhưng vì chân nhấc quá cao, lẽ ra phải phạt gián tiếp.” Mặc dù vậy, anh ấy cũng tỉnh táo nhận ra rằng, trong tình cảnh tuyệt vọng khi tỉ số là 2-0 và trận đấu chỉ còn hai phút, mọi tranh cãi về phán quyết đều trở nên nhợt nhạt và bất lực, đã không thể thay đổi kết cục đã định.
Sự nghiệp ở Bayern của Thomas Müller cuối cùng đã dừng lại ở sân khấu tứ kết Cúp Vô địch Thế giới các CLB, đi kèm với một thất bại, một sự tiếc nuối, và sự quan tâm sâu sắc dành cho các đồng đội trẻ. Một kỷ nguyên khép lại, nhưng “người đọc không gian” đầy trí tuệ và hài hước trên sân cỏ sẽ sống mãi trong ký ức sâu thẳm của người hâm mộ, trở thành một huyền thoại không thể phai mờ trong lịch sử Bundesliga.